TRUYỆN NGẮN: HẠNH PHÚC TỚI RẤT VỘI
Tôi vừa muốn kéo anh lại, vừa muốn đẩy anh ra, vì hình như càng cố đẩy anh ra, anh lại càng kéo tôi lại gần. Và anh cứ thế, tới bất thình lình, chẳng bao giờ hẹn trước. Cứ khiến tôi nhảy chân sáo lên khi về tới nhà. Ở cạnh anh rất vui. Chẳng biết cái cảm giác đó sẽ kéo dài đến bao giờ…Tôi bắt đầu sợ đánh mất.
*
- Hôm nay cả lớp học thêm 45 phút để bù cho 2 ngày nghỉ của tuần trước.
Cả lớp ồ lên một tiếng khi nghe cô thông báo. Không sao, cũng chỉ còn một buổi nữa là không còn được học…Tôi nghĩ và mỉm cười. Mấy đứa nhóc này thật tình rất giống mình của cái thời mực tím.
Tôi là đứa hơi khác người thì phải. Khi người ta uống nước trà nóng giữa mùa đông buốt giá thì tôi vẫn thích gọi một ly trà đá và chờ cái lạnh chui dần qua cuống họng. Khi người ta thích đi những cái xe xịn và phân khối lớn thì tôi lại thích đi chiếc xe 82 độ. Thi thoảng lại thích cái cảm giác hơi ngột ngột trên xe bus. Khi người ta thích đi học ngoại ngữ ở những trung tâm lớn thì tôi lại xin để học cùng mấy nhỏ cấp III ở trường ngay gần nhà. Khi người ta hướng tới cách ăn mặc sành điệu và sexy thì tôi lại thích cách ăn mặc bụi bặm. Khi người ta vai kề vai với người tình thì tôi lại thích nhâm nhi ly café ở một quán quen trong hẻm. Và tôi có cả ngàn đặc điểm được cho là khác người khác ví như cắt tóc kiểu ngang đổ và bấm, ví như là antifan của các chàng trai mà để sologan là: "Tôi yêu trẻ con và tôi thích cách người ta tạo ra chúng.’’ Và thi thoảng cũng để lại hiệu ứng là sự quan tâm rất chi đặc biệt của một cơ số các bạn bè và người thân.
Chưa bao giờ tôi tưởng tưởng tình yêu sẽ đến với tôi như thế nào, nhưng đôi khi hạnh phúc lại đến vào lúc mà người ta không ngờ tới. Cũng giống như cơn mưa của ngày hôm ấy.
Một buổi chiều tôi đang sải bước trên con đường Pasteur sau khi bước chân ra khỏi trường Soul với cây đàn guitar trên vai thì cơn mưa sầm sập lao tới. Những chiếc lá bị bứt vội khỏi tán cây, cuộn mình lao xuống cùng những hạt mưa đang tung ra sau khi tiếp đất. Những bông hoa xà cừ trắng ngần cũng rơi lả tả, lăn lốc dưới chân tôi.
Tôi bước thật chậm, chẳng bận tâm cơn mưa đã làm tôi ướt áo và mái tóc cũng bết lại. Kéo chiếc mũ của áo khoác lên để ngăn lại một chút se sẽ lạnh. Tất cả là tại cái bài hát buồn…Tôi cúi người thắt lại cái dây giày vải vừa tuột thì chiếc đàn rơi xuống khỏi vai. Đúng lúc cơn mưa mịt mù trút nước.
Chiếc ô tô thắng vội, rồi tiếng bước chân đạp trên nước và bàn tay rắn rỏi kéo tôi vụt vào xe. Điều ấy khiến tôi ú ớ. Và trái tim tôi loạn nhịp khi chàng trai nào ôm ghì tôi vào ngực. Tôi càng cố đẩy thì người ấy càng cố kéo tôi vào người. Cái tay người ấy như gọng kìm cứ ấn cái đầu tôi vào cổ và với thái độ rất yêu thương, nhẫn nại. Cho tới khi tôi không chống cự gì nữa thì người ấy bắt đầu nới lỏng tay ra. Tôi bắt đầu thở và hét lên.
- Điên à, cái anh này.
Đến lúc này thì anh nhìn tôi với ánh mắt buồn và bối rối.
- Xin lỗi…cơn mưa lớn quá.
Với cái tính cách của tôi, đáng ra anh đã ăn cái bạt tai vì cái tội dám sàm sỡ tôi, và vì cây đàn của tôi còn nằm ở dưới đất. Nhưng không hiểu sao khi ấy, tôi chỉ yêu cầu dừng xe.
Cho đến bây giờ anh vẫn trêu tôi vì cái tội si mê cái vẻ đẹp của anh. Nhưng lúc ấy tôi chỉ nghĩ anh hẳn có chuyện gì buồn, và nhầm lẫn gì đó.
Tôi chẳng biết bằng cách nào mà anh có thể mò ra tôi giữa một cái bể người, thậm chí không hề biết tôi tên gì, ở đâu và làm gì?
Tôi làm việc tại một bệnh viện phụ sản. Và những người mà tôi thường gặp gỡ dĩ nhiên là các mẹ, các bà rồi. Thế mà khoảng chừng hai tuần sau lần gặp gỡ bất đắc dĩ đó. Anh tới tìm tôi.
Đi làm, tôi ăn mặc nhìn chững chạc hơn nhiều so với cái vẻ nít con, bụi bặm hôm ấy. Cả anh và tôi đều ngỡ ngàng khi nhận ra nhau.
- Anh đưa vợ đi đẻ à?
Tôi vừa hỏi vừa ra vẻ tìm kiếm. Chắc đó là điều khôn ngoan nhất tôi có thể làm để né tránh cái suy nghĩ, làm thế nào mà anh chàng đẹp trai này lại có thể tìm đến tôi cơ chứ.
- Tôi tới để gặp vợ.
Tôi muốn điên lên với cái vẻ tự đắc, và đôi mắt như đang cười khiêu khích tôi. Dĩ nhiên là tôi biết mình bị trêu đùa rồi. Giữ vẻ điềm tĩnh cần phải có, tôi rút tấm card cá nhân đưa anh và nói.
- Hãy liên lạc với tôi bằng số này. Tôi không có nhiều thời gian để nói chuyện với anh.
Tôi nói rồi quay lưng, biết là phía sau anh đang nhìn tôi - ớn lạnh vì màu áo blouse.
- EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH!
Tôi quyết định không thèm trả lời cái tin nhắn vớ vẩn như thế này. Tuy vậy nó vẫn làm tôi nao nao khi chợt nghĩ về một người đẹp trai với cánh tay rộng lớn.
Một buổi chiều, khi nắng vừa tắt. Tôi bước ra khỏi bệnh viện và hướng về phía nhà thờ. Cuối tuần tôi muốn tìm cảm giác bình yên nơi thánh đường và nếu trong lòng có bứt rứt gì thì tôi mong đợi sự siêu nhiên sẽ mang tất cả đi.
Anh ở đó tự bao giờ với nụ cười hiền từ khác hẳn vẻ mặt nham nhở mà tôi tưởng tượng về anh như một gã Sở Khanh. Tôi đã yếu lòng?
Anh cứ tới bất thình lình khiến cho tôi bắt đầu sợ cảm giác không kiểm soát nổi cuộc sống của bản thân, và cả cảm xúc nữa.
Vào một buổi sáng đẹp trời nào đó, khi tôi vừa được ra trực, và đang rảo bước trên vỉa hè. Ngắm nghía tia nắng vừa xéo qua tán lá. Tôi cũng mê đắm với những cánh hoa vàng nào vừa rụng. Anh xuất hiện đột ngột, cướp tôi đi từ tay của những ngọn gió mát lạnh.
- Anh đưa tôi đi đâu vậy? Làm ơn buông cái tay anh ra khỏi tay tôi và cất cái mặt đê tiện của anh ở nhà.
- Một ngày đẹp trời như thế này, em không thể cất cái vẻ khó chịu khi gặp anh, và nói với anh bằng cái giọng ngọt ngào vốn có của em, hay là tặng cho anh một bản nhạc như là bố thí với kẻ ăn xin sao?
- Anh không biết là tôi rất mệt sao?
- Anh biết, nên đâu có bắt em đi để làm việc đâu, em cứ thư giãn như là điều em muốn, thậm chí em có thể ngủ.
- Ừ thì ngủ. Tôi sẽ ngủ thật đấy.
Và tôi ngủ ngon lành trong khi quên mất không rút bàn tay ra khỏi tay anh.
Chúng tôi tới Vũng Tàu khi nắng bắt đầu lên cao. Nắng vàng trải đều trên bờ cát. Biển xanh cũng như sâu hơn với bầu trời lên cao không một gợn mây.
- Đi spa được không em? Anh thấy mắt em có nếp nhăn rồi kìa.
Tôi rút vội chiếc điện thoại và soi mình thật kĩ. Tôi không chắc lắm về chuyện tôi đang bắt đầu già đi.
Tôi được nghỉ ngơi cho tới khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống. Anh đánh thức tôi và cùng ngắm thứ ánh sáng đang nhạt dần, nhạt dần…
Một chút tham vọng, tôi bỗng muốn anh trở thành cái gì đó với tôi, hoặc chí ít cũng muốn lần sau như thế này.
Chúng tôi dắt nhau đi mấp mé triền nước. Mỗi lúc sóng xô lên, anh kéo tay tôi quay một vòng, còn tôi nhảy lò cò. Vậy là chỉ có chân anh ướt nhé. Tôi bắt đầu mở lòng ra để nói về những chuyện gần nhất. Thi thoảng dừng lại chụp hình chọc nhau và cười đùa.
Trăng cứ dìu dịu mà ru tôi bằng bài hát của biển. Bờ vai anh lớn thật lớn. Anh hỏi tôi:
- Em có muốn anh tặng em một bản nhạc không?
Tôi đồng ý nhưng với điều kiện sẽ không đàn cho anh đâu. Anh cười vì cái kiểu con nít của tôi lại tái phát...
Ừ thì đi.
Anh bước chân vào một bar, và rất trịnh trọng anh tặng tôi một bản nhạc piano.
Vậy nhé. Vậy là không hề đụng hàng nhau rồi. Tôi hơi cười vì lúc trước chả phải chính tôi cũng bị tiếng đàn piano làm mê đắm…
Không nghĩ nữa. Tôi phải chấm dứt tình trạng này thật nhanh. Anh vừa đẹp trai, vừa hài hước, vừa đàn giỏi. Nhìn cách anh đàn thì nhất định là được đào tạo bài bản từ tấm bé. Tôi không nghĩ mình lại có ngày sẽ dừng lại ở một chàng lãng tử như thế này. Nhưng cái cảm giác khi mọi người vỗ tay rào rào, và ánh mắt khi tị của một cơ số các cô gái có mặt hôm đó thì tôi lại muốn ngay lập tức cho anh là ứng viên của tình đầu. Duy chỉ có việc anh là ai? Anh từ đâu đến? Anh là người như thế nào? Và tôi có phải là người thay thế không?
Tôi vừa muốn kéo anh lại. Vừa muốn đẩy anh ra, vì hình như càng cố đẩy anh ra, anh lại càng kéo tôi lại gần. Và anh cứ thế, tới bất thình lình, chẳng bao giờ hẹn trước. Cứ khiến tôi nhảy chân sáo lên khi về tới nhà. Ở cạnh anh rất vui. Chẳng biết cái cảm giác đó sẽ kéo dài đến bao giờ… Tôi bắt đầu sợ đánh mất.
(Còn nữa...)
0 nhận xét :
Đăng nhận xét